Một ngày đẹp trời, diva Hồng Nhung bị chẩn đoán ung thư.
Đã có những giọt nước mắt rơi xuống, nhưng không phải của chị, mà là của… bác sĩ. Dù vậy, bức tường thành vững vàng của một người phụ nữ đã trải qua thăng trầm của nửa đời người cũng tưởng như sụp xuống bên trong. Một bản án đã được treo lơ lửng trên đầu người phụ nữ nhỏ bé, lẫy lừng này từ thời khắc ấy.
Bản án K này thường khiến nhiều người chấp nhận chững lại, nhưng với Hồng Nhung, dường như nó kích hoạt một sức mạnh gì đó vô hình còn ẩn giấu bên trong. Chỉ trong chưa đầy một năm kể từ ngày phát hiện, Hồng Nhung đã làm concert, viết nhạc, quay MV treo mình trên không 9 mét - chỉ một tháng sau mổ. Quay podcast ngay trên giường bệnh. Thu âm cho một dự án khác với dàn giao hưởng. Chị gọi đó là năm “ung thư nhưng năng suất nhất đời”.
Con cái thì an ủi mẹ bằng kiến thức y khoa. Bạn bè thì tưởng chị “lặn đi Sing để shopping khi công việc ngập đầu” - ai ngờ là đi khám một mình. Còn chị? Căn bệnh dường như khiến chị cảm nhận rõ hơn hết sự hữu hạn của đời sống, còn hành trình chữa bệnh càng khiến tâm lý người nghệ sĩ trở nên nhạy cảm và tình yêu càng dâng đầy. Diva Hồng Nhung thấm thía từng từ khi nói đến sự vô giá của thời gian, và dành trọn vẹn từng giây mình đang có để hát, để làm việc, để mang đến những niềm vui lấp lánh cho cuộc sống này. Dường như, người nghệ sĩ khi sáng tạo cũng là khi họ được sống với tần số cao nhất của chính mình - ngay cả khi họ đang nằm trên giường bệnh.
Đây là câu chuyện không phải để thương cảm, mà để kể về một người phụ nữ nhỏ bé đã đối diện với căn bệnh nan y một cách thật lạc quan, thậm chí nhanh chóng hồi phục và sẵn sàng trở lại sân khấu với những thử thách mới. Như chiếc nơ hồng trong bài hát cùng tên mà chị đã viết trên giường bệnh: “Nhẹ nhàng mà vững chãi. Dịu dàng mà dẻo dai”.
1. “Ai cũng là con người , khi nghe chẩn đoán bị K thì đều… sụp đổ hết”
Chị có nhớ lúc biết tin mình mắc bệnh không ạ?
Thật ra, dù là nam hay nữ, yếu đuối hay mạnh mẽ, ở bất cứ hoàn cảnh sống nào, khi nghe bị chẩn đoán bệnh nan y, nhất là đụng đến chữ K - tất cả đều sụp đổ. Với trường hợp của Hồng Nhung, khi bước vào phòng của bác sĩ chuyên về ung thư người Nhật, người khóc trước lại là… bác sĩ. Bà ấy nói rằng: “Tôi cũng có 2 đứa con, 1 đứa 12 và 1 đứa 14. Và tôi biết bà có 2 trẻ sinh đôi 13 tuổi”.
Trước đó, tôi tin rằng đó chỉ là khối u lành tính, bởi nhiều bạn bè cùng tuổi cũng từng có u và vẫn khỏe mạnh. Ngay cả khi đã đến bệnh viện, trải qua rất nhiều xét nghiệm và chụp chiếu ở các nơi khác nhau, tôi vẫn còn khá vô tư.
Chỉ đến khi vị bác sĩ người Nhật òa khóc, tôi mới ngầm hiểu rằng một 'bản án' đang lơ lửng trên đầu mình. Cảm giác hoang mang ập đến, tôi biết mình đã bị định đoạt, nhưng chưa rõ mức độ như thế nào. Lúc đó, trong đầu tôi chưa có quá nhiều suy nghĩ, chỉ cảm thấy mình đang đứng trên sợi chỉ mong manh giữa sự sống và cái chết. Điều đó khiến tôi nghĩ ngay đến hai đứa con của mình, và cũng là lúc hai đầu gối của một người phụ nữ như muốn sụp xuống.
Hẳn việc chia sẻ với các con là điều đầu tiên mà chị làm sau khi nhận tin?
Hôm đấy thì không. Tôi cũng cần có thời gian để bản thân tự suy nghĩ lại những gì đã diễn ra. Cho đến khi chính bản thân tôi có thể tự chấp nhận được thực tế đó thì tôi mới nghĩ đến việc phải chia sẻ với các con. Tôi không dám chia sẻ với bố bởi ông đã lớn tuổi và có nhiều bệnh nền, nhưng các con thì phải nói. Vậy là tôi tìm đến một bác sĩ tâm lý trẻ em và được cho những lời khuyên về cách chia sẻ với con. Nhờ đó mà tôi và các con đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn, tình cảm và phù hợp với tâm lý của tuổi thanh thiếu niên.

Và cuộc trò chuyện đó diễn ra như thế nào ạ?
Đầu tiên là sự thật. Tất cả phải là sự thật. Kể cả việc chẩn đoán ung thư - dù sẽ còn phải trải qua rất nhiều những xét nghiệm khác mới đi được đến kết luận - nhưng các con phải biết trước là mẹ chúng sẽ trải qua việc mổ và cả những trị liệu sau đó. Các con đều rất shock khi nghe điều đó.
Ở nhà, các con chỉ có 1 phụ huynh - đó là mẹ. Chúng biết rằng mẹ của mình cũng nhỏ bé và không quá nhiều năng lượng, cũng yếu đuối giờ lại có bệnh nan y này nữa. Tôi cũng nói với các con rằng hãy hy vọng, đây là giai đoạn rất sớm nên khả năng mà bác sĩ chữa lành cho mẹ là rất cao. Mẹ sẽ không phải chịu nhiều đau đớn.
Các con của Hồng Nhung mới 13 tuổi thôi, và nếu bố mẹ nào có con ở độ tuổi đó như Hồng Nhung thì đều hiểu - các con còn hiểu biết hơn cả mình nữa. Vừa nói câu chuyện xong là các cháu lập tức đi tìm hiểu ngay về căn bệnh này. Tôm là bé trai thì từ 10 tuổi đã quan tâm rất nhiều và rất sâu về lĩnh vực y học. Cháu hiểu căn bệnh của mẹ một cách khoa học, và tất nhiên, mặc dù rất shock nhưng các cháu đều là những người khá chín chắn so với tuổi và rất độc lập. Tôi ngạc nhiên vì nghĩ rằng mình sẽ phải an ủi các con nhiều, nhưng hóa ra lại là 2 con an ủi mẹ.
Một lời an ủi của các con khiến chị nhớ mãi là…
“Mẹ ơi, không sao đâu, vẫn còn sớm lắm. Mẹ biết không? Hầu như cơ thể nào chẳng có tế bào ung thư? Bây giờ cái cơ thể ấy sẽ biến hóa, đào thải hay sẽ tụ lại thành khối u? Việc trong cơ thể người có tế bào ung thư là chuyện rất bình thường thôi mẹ”.
Chị có nói rằng để có thể chia sẻ được với các con chuyện này thì chính mình phải vượt qua đã. Vậy giai đoạn vượt qua của chị đã diễn ra như thế nào?
Khi một người bị chẩn đoán bệnh nan y, việc khó khăn nhất là thời gian để suy nghĩ và chấp nhận thực tế. Khi đã chấp nhận được thực tế rồi thì mình sẽ thấy thoải mái để đi từng bước một theo đúng lời khuyên của bác sĩ. Thời gian này với Hồng Nhung không quá dài bởi mình có nhiều việc phải làm quá. Có các con là điều mình lo lắng nhất, có một chương trình biểu diễn mà Hồng Nhung hát về Hà Nội để kỷ niệm 70 năm tiếp quản thủ đô mà tôi làm cùng với đạo diễn Cao Trung Hiếu, anh Tấn Lộc, nghệ sĩ Hoài Sa và nhạc trưởng Trần Nhật Minh. Trên sân khấu là 135 diễn viên và dưới hậu đài là gần 400 người. Vé thì đã bán một nửa rồi mới nhận được chẩn đoán. Cái khó lúc đấy lại là quyết định biểu diễn tiếp hay xin lỗi khán giả và trả lại vé. Bác sĩ có nói rằng họ muốn mổ ngay. Tôi không có nhiều thời gian để băn khoăn và hẳn đó là lúc cần đến sự quyết đoán nhất.

Lúc đó chợt nghĩ: 70 năm kỷ niệm Hà Nội thì mình còn hát múa được, nhưng 80 năm kỷ niệm Hà Nội thì sao? Chắc lúc đấy chỉ làm khán giả được thôi. Đâm ra, tôi xin bác sĩ hãy xem xét trường hợp này để tôi có thể uống thuốc trị bệnh. Hãy cho tôi 1 tháng, sau khi xong xuôi sẽ tiến hành ca mổ. Vậy là các bác sĩ tiến hành hội chẩn và chấp nhận, nhưng tôi sẽ phải uống thuốc và thuốc này có thể làm ảnh hưởng tới sức khỏe, ví dụ như mất ngủ hoặc lên cân, thậm chí trầm cảm - tùy vào phản ứng cơ thể. Tôi đồng ý ngay vì bản thân chương trình này rất ý nghĩa, nó không chỉ là nghệ thuật mà còn là tình cảm dành cho Hà Nội của tất cả những người tham gia, trong đó có Hồng Nhung.
Tôi cứ thế quyết định biểu diễn và không nói với ai hết. Việc nói ra sẽ chỉ tạo ra những khó khăn cho tất cả mọi người, họ sẽ mất đi sự khách quan khi sáng tạo nghệ thuật, ai cũng sẽ lo cho tôi gặp khó khăn trong quá trình tập luyện. Ngay cả khi đi khám, tôi cũng tự sang Singapore và khám một mình. Trong phòng bác sĩ bao giờ cũng có 2 cái ghế, một cho bệnh nhân và một cho người nhà. Khi đặt chân vào, bác sĩ hỏi tôi đi cùng ai? Lúc đó tôi mới nhận ra là ai cũng có một người như mẹ, chồng, chị, bạn thân… đi cùng, chỉ duy nhất có tôi là đi một mình. Thấy thế, tôi cũng hơi tủi thân một chút.
Dù vậy, bác sĩ của tôi cũng nói thêm rằng tôi nên chia sẻ với một ai đó thân thiết trong chương trình để làm chỗ dựa và giúp tôi sắp xếp thời gian. Tôi nghe lời và người duy nhất tôi mời đến nhà nói chuyện để chia sẻ chính là đạo diễn Cao Trung Hiếu, người em, người bạn thân của Hồng Nhung. Hiếu nghe và cứng đơ như đá, mắt không chớp. Bản thân Hiếu là một người rất đa cảm, mong manh như bất cứ người nghệ sĩ thực thụ nào. Nhờ sự giúp đỡ của Hiếu và tất nhiên là của tất cả những người khác trong ekip, đêm diễn đã thể hiện đúng tình cảm trân trọng, yêu mến của những con người từ mọi miền đất nước dành cho Thủ đô.
Sau này, khi tôi đã chia sẻ tất cả với mọi người, anh Dương Minh Long - người chụp hình và làm cuốn sách Hồng Nhung - Hà Nội, mới nói: “Ôi giời, anh cứ bảo cái con này nó hâm hay sao ấy nhỉ? Đang tập vất vả như thế này mà cứ thỉnh thoảng lại thấy biến đi Sing shopping. Hóa ra là đi khám bệnh. Không thể tưởng tượng được!”.
Trong suốt quá trình điều trị, chị đã học được điều gì từ chính cơ thể và tâm trí của mình?
Chẳng ai muốn mình bị ung thư hết - dù là giai đoạn mấy. Nhưng khi chấp nhận được thực tế thì tôi lại thấy rằng trong cái rủi có cái may. Tôi được phát hiện sớm và học được nhiều bài học khi tâm lý mình đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết. Tôi học được sự nâng niu với mỗi ngày được sống khỏe mạnh, ngay cả khi vừa mổ xong nằm trên giường bệnh viện thì tôi cũng cảm thấy mình vẫn còn đây, vẫn đang thở và đang sống. Trước đó tôi vốn nghĩ mình sẽ giấu bệnh, nhưng sau khi mổ 24 tiếng, tôi trằn trọc và quyết định sẽ quay podcast chia sẻ với mọi người. Khi nằm trên giường bệnh, lúc xấu xí nhất, yếu đuối và mong manh nhất - tôi lại càng muốn tâm sự với tất cả phụ nữ rằng việc này hoàn toàn có thể xảy ra với bất cứ ai và điều quan trọng nhất là kiểm tra sức khỏe thường xuyên, ung thư không có nghĩa là chết nhưng nó cần được chẩn đoán sớm. Ngay sau khi podcast được ra mắt, tôi đã nhận được rất nhiều tin nhắn và sự ủng hộ về tinh thần, từ những chị em cũng bị ung thư vú cho đến những người có bà con, họ hàng là bệnh nhân K. Và điều an ủi nhất chính là trong đó có hàng ngàn chị em đã vì podcast của Hồng Nhung mà đi kiểm tra sức khỏe và tầm soát.

Chị có từng nghĩ đến những điều xấu nhất không? Việc đối diện với những suy nghĩ bi quan ấy có phải là một hành trình khó khăn?
Có chứ. Mọi người cứ hay nói cô Hồng Nhung Bống này bé nhỏ mà mạnh mẽ, nhưng thật ra thì dù là ai thì cũng chỉ là con người - bị chẩn đoán K là… sụm hết. Tôi cũng từng có đôi lần khóc tu tu ở bệnh viện hoặc ôm gối khóc trên giường, vậy nên tôi rất chia sẻ cảm xúc này với những chị em đã phải trải qua cái giai đoạn “bị chẩn đoán” này. Nó rất kinh khủng.
Nhưng khi đã đi qua được giai đoạn chấp nhận thực tế, và nhất là sau khi mổ xong - thì giai đoạn khiến tôi đắn đo hơn cả là việc chia sẻ câu chuyện của mình. Đó là quyết định khó khăn và lớn lao nhất mà tôi đã từng làm trong suốt cuộc đời. Đến giờ thì tôi thấy đó là một quyết định đúng khi đã giúp rất nhiều người quyết định đi tầm soát. Có người còn tìm ra u và bắt đầu chữa trị, có người thì không sao và nhờ thế lại… yên cái bụng.
Đó có phải là lý do mà chị có từng nhắc đến việc lập di chúc sớm không ạ?
À không. Riêng về việc lập di chúc thì không liên quan đến chuyện tôi bị chẩn đoán K. Vốn dĩ, khi bắt đầu có con thì tôi đã lập tức lập di chúc rồi. Với tôi đó là một việc làm khoa học. Khi có con, bao giờ tôi cũng lo nhỡ đâu mình bị tai nạn hay chẳng may nói gở có chuyện gì - thì ai sẽ nuôi các con? Các con bơ vơ thì sẽ ra sao? Và để đỡ lo thì ngay khi có con là tôi đã lập di chúc, thậm chí xin phép người cha mẹ đỡ đầu của các con mình rằng nếu có chuyện gì xảy ra, họ hãy đứng ra chăm sóc các con thay mình. Tất cả đều nằm trong bản di chúc đấy, và đó chỉ là một việc làm rất khoa học của Hồng Nhung mà thôi.

2. “Trong 1 năm phát hiện ung thư, tôi làm sản phẩm bằng nhiều năm hồi trẻ”
Vậy sau tất cả những hành trình này, chị đang cảm thấy trân trọng điều gì nhất trong cuộc sống?
Tôi trân trọng nhất chính là cuộc sống. Tôi vẫn được hít thở, vẫn được sống để thấy những vẻ đẹp ở xung quanh mình, vẻ đẹp từ thiên nhiên, từ tình cảm của con người. Tôi vẫn được sống để nuôi nấng, dạy dỗ các con, được nhìn thấy chúng lớn lên. Tôi vẫn còn được hát, được thấy đời sống của mình mỗi ngày có thêm chút ý nghĩa khi có thể mang lại ti tí niềm vui cho một số người.
Việc làm nghệ thuật của chị có thay đổi nhiều không khi giờ đây đã đồng hành cùng với một căn bệnh?
Tôi làm… nhiều hơn. Làm nhiều chưa từng thấy luôn. Các fan hay trêu: “Bà Bống ơi, bà cầu toàn quá thành ra chúng tôi phải chờ lâu lắm mới có một album ra đời”. Thế mà giờ đây, đùng một cái nằm trên giường, trong đúng năm nay và trong cả lúc đang bận nhất thì tôi đã kịp làm một live concert lớn nhất cuộc đời, làm xong thì đi mổ. Mổ xong chưa đầy một tháng thì đã tập múa, và đi quay MV Tự Hỏi. Đây là bài hát mà Hồng Nhung cùng viết với 2 bé nhỏ là Lope Phạm - music producer và cháu Trung Trần - một ca sĩ. Tôi hay nói đùa: “Hai đứa, mỗi đứa 24. Cộng lại vẫn… trẻ hơn cô”. Ba cô cháu đã cùng nhau viết bài hát này và khi cô vừa mổ xong thì đã đi quay MV cùng với cháu Phương Vũ - một đạo diễn trẻ có tinh thần rất avant garde. MV được quay ở Nhà Hát Lớn và may mắn được Cục trưởng Cục âm nhạc cho phép ekip của chúng tôi được ghi hình. Đây là một niềm tự hào lớn với ekip hơn 200 người của chúng tôi, khi tôi vẫn hay nói đùa rằng Nhà Hát Lớn cũng là cơ quan của mình khi bắt đầu bước chân vào đây biểu diễn từ những năm mười mấy tuổi. Vậy mà có những góc nhìn rất khác mà Phương Vũ tìm ra khiến chính tôi cũng phải ngạc nhiên. Các cháu thật tài năng khi thể hiện được cá tính và góc nhìn của những người trẻ tuổi và tiên phong, biến Nhà Hát Lớn từ một địa điểm thật sang trọng và đầy tính lịch sử trở nên thật thiêng liêng và bí ẩn trong những khung hình. Và cuối cùng, chúng tôi chứng minh được một điều: Âm nhạc, nghệ thuật, tâm huyết, sự tử tế và trong sáng - tất cả sẽ tạo nên một cái đẹp có thể vượt qua biên giới của tuổi tác và phong cách âm nhạc.
Có một cảnh mà cháu muốn cô Hồng Nhung bay lên và treo ngược lại như trong phim Matrix. Cháu cũng băn khoăn không biết cô có làm được không vì phải treo cô lên bằng xe cẩu, nhưng nếu làm được, cháu Phương Vũ nói sẽ làm cảnh này rất công phu. Thế là cô uống thuốc giảm đau trước khi treo mình lủng lẳng trên cao, gồng bụng rất nhiều. Cô Hồng Nhung ở trên và nhìn xuống rồi hỏi: “Này, thằng kia, mày treo cô 7 mét chưa?”. Phương Vũ nói với lên: “9 mét rồi cơ ơi! 9 mét đấy cô!”. Và đó cũng là một kỷ lục riêng của Hồng Nhung sau khi mổ 1 tháng. Quay xong về là Hồng Nhung đi xạ trị, xạ trị xong Nhung lại tiếp tục thu thanh album sắp ra vào cuối năm nay bằng cả đĩa than và CD - một album về Hà Nội có tên Hà Nội Là Tôi - bài hát mà Lưu Hà An đã viết tặng cho Hồng Nhung. Đây cũng là một dự án thu thanh khá phức tạp với đạo diễn âm nhạc là anh Hoài Sa, người thực hiện thu anh là nhạc sĩ Lê Thanh Tâm và chỉ huy Trần Nhật Minh. Đây là album đầu tiên mà Hồng Nhung sẽ hát cùng với dàn nhạc giao hưởng, những bài hát về Hà Nội, cả mới và cả những bài hát đã trở thành kinh điển nhưng được phối theo một cách khác. Chỉ trong đúng năm ung thư mà sản phẩm có lẽ bằng nhiều năm ngày trẻ.

Những sản phẩm này đều là chị đã dự định thực hiện từ trước đó, hay trong năm nay mới lên ý tưởng và quyết định là phải làm ngay ạ?
Ngay tại trên giường bệnh thì tôi đã viết luôn một bài hát có tên Chiếc Nơ Hồng - chính là câu chuyện và tâm sự của một chiếc nơ hồng… hơi nhạt đang nằm trên giường bệnh. “Đâu biết một ngày, một cơn giông lớn không báo trước qua đây, bàng hoàng với thách thức này.” Bác sĩ nói rằng chúng tôi chữa trị cho cô bằng những phương pháp khoa học tiên tiến, song điều quan trọng nhất vẫn là tinh thần của người bệnh - nhất là với bệnh ung thư - nó sẽ quyết định rất nhiều việc liệu bạn có chiến thắng căn bệnh hay không.
Tinh thần này tôi cũng được gửi tặng từ rất nhiều những người yêu thương mình. Vậy nên bài hát mới có đoạn “Mở lòng mới biết rằng mình không cô đơn/ Bay trong gió chiếc nơ hồng/ Nhẹ nhàng mà vững chãi, dịu dàng mà dẻo dai.” Tôi viết hộ luôn những người phụ nữ khác cũng đang trải qua thử thách như mình - đó cũng thật là một tinh thần rất phụ nữ Việt.
Thời gian này, cảm xúc của chị khi đứng trên sân khấu có khác trước đây không?
Khác rất nhiều chứ. Trước đây vẫn lên sân khấu, vẫn run rẩy, sung sướng và hạnh phúc vì được biểu diễn, giờ vẫn vậy nhưng nhân nhiều lần thêm sự biết ơn. Biết ơn đời, biết ơn người là đến hôm nay mình vẫn được đứng trên sân khấu và biểu diễn. Mỗi một chữ hát ra tôi đều cảm thấy khác trước rất nhiều, đầy những rung động từ tâm hồn vì lòng biết ơn.
Chị có thấy mình đã trở thành những gì mà mình đã tưởng tượng khi mới bắt đầu trở thành một ca sĩ không ạ?
Chắc là không, vì tôi bắt đầu mọi thứ từ sớm quá. 10 tuổi đã đi hát nên tôi cũng không xác định rằng mình sẽ trở thành ca sĩ chuyên nghiệp hay không. Chỉ biết rằng, mỗi lần lên sân khấu là được các cô phụ trách thoa má hồng, bôi son, được mặc những bộ quần áo của nhà văn hóa thiếu nhi và biểu diễn, được cầm micro hát - thế là sung sướng lắm rồi.
Mọi điều may mắn của Hồng Nhung giống như câu chuyện về Hoàng Tử Bé vậy. Hoàng tử bé dạo chơi khắp thiên hà như một cuộc phiêu lưu, và tự dưng lại được cho bông hoa, được một chú chim, được những điều đẹp đẽ và cả những bài học tìm đến - đó quả là một điểu may mắn lớn cho cuộc đời. Tất nhiên trên một hành trình như vậy có không ít thách thức và khó khăn, nhưng đến giờ phút này, kể cả khi đã trải qua quá trình trị liệu ung thư - tôi vẫn thấy mình là một con người vô cùng may mắn và được ưu ái. Như khi nãy bạn có nhắc đến từ diva, nhiều đêm tôi cứ nằm cười khúc khích với các con và hỏi chúng: “Các con có thấy mẹ giống diva không?”. Chúng cười ha ha và nói không nghĩ mẹ Bống lại là diva vì mẹ chúng… lùn quá. Để thấy rằng cả gia đình tôi đều rất biết ơn cuộc đời, biết ơn mọi người đã dành cho tôi sự ưu ái không thể kể xiết. Bây giờ tôi mới thấy cái mình eo hẹp nhất chỉ là thời gian, mà tôi thì không muốn uổng phí thêm chút thời gian nào để sáng tạo âm nhạc và đáp lại tình cảm của mọi người. Chỉ hy vọng vẫn sẽ mang đến những niềm vui, niềm hy vọng và năng lượng tích cực khi mọi người vui sống. Đó cũng là ý nghĩa về sự sống của mỗi người nghệ sĩ.

Vậy sau cả hành trình sự nghiệp và cả hành trình đương đầu với ung thư, chị cảm thấy tự hào nhất về bản thân mình ở điều gì ạ?
Thường thì người ta sẽ tự hào về những người khác còn về bản thân mình lại thấy cũng không có gì đáng tự hào lắm. Nhưng tôi biết rằng tôi đã làm được điều khó khăn và lớn lao nhất mà mình có thể - đó là chia sẻ căn bệnh của mình ngay trên giường bệnh. Trước đây đã từng có Angelina Jolie hay Kylie Minogue trên thế giới đã đợi đến khi tình trạng sức khỏe ổn định rồi, đẹp đẽ và yên tâm hơn mới lên sóng chia sẻ , thì tôi quyết định chia sẻ ngay lúc mình yếu đuối và mong manh nhất. Có lẽ vì thế mà mọi người cũng cảm thấy được chạm đến trái tim chăng?
Cảm ơn chị Hồng Nhung vì những chia sẻ và chúc chị thật nhiều sức khỏe và niềm vui để tiếp tục cống hiến với nghệ thuật ạ.
Bài cùng chuyên mục
1 Em Xinh Say Hi đứng top 10 nhưng 6 tập rồi vẫn nhạt, như bị cô lập trong show
Em Xinh này cũng đã lên tiếng phản hồi trước những lời nhận xét tiêu cực từ khán giả.
Diva Hồng Nhung: “Trong một năm ung thư, tôi làm sản phẩm bằng nhiều năm hồi trẻ ”
Chỉ trong chưa đầy một năm kể từ ngày phát hiện, Hồng Nhung đã làm concert, viết nhạc, quay MV treo mình trên không 9 mét - chỉ một tháng sau mổ. Quay podcast ngay trên giường bệnh. Thu âm cho một dự án với dàn giao hưởng. Giờ đây, chị không chỉ hồi phục mà còn để sẵn sàng bước lên sân khấu với những thử thách mới.
Đạt G và Cindy Lư trước thềm lễ cưới: "Nếu ngày trước Cindy bỏ bê con để đi hẹn hò thì cả hai không có hôm nay!"
Tình yêu có thể không bắt đầu trong bình yên, nhưng vẫn có thể kết thúc trong dịu dàng - câu chuyện từ yêu đến cưới của Cindy Lư và Đạt G là một hành trình như thế. Trước thềm lễ cưới, cả hai đã ngồi lên cùng nhau, nhắc về những kỷ niệm đã qua và niềm khao khát xây dựng một hạnh phúc sắp tới.
Phương Mỹ Chi khiến tài tử Hoàn Châu Cách Cách sững người, không khép miệng nổi trên truyền hình Trung Quốc
Phản ứng của "Ngũ A Ca" Tô Hữu Bằng khi xem Phương Mỹ Chi biểu diễn trong ngày anh trở lại ghế nóng Sing! Asia gây chú ý.
Nhà Hàng Trung Hoa 9 mang đến những giây phút cảm động và ý nghĩa cho khán giả
“Nhà Hàng Trung Hoa” mùa 9 vừa lên sóng đã khiến khán giả nghẹn ngào: Ngôi sao trẻ ôm nhau bật khóc giữa đất khách, người lại chiếm trọn cảm tình nhờ sự chân thành và kiên cường.
Brooklyn Beckham và Nicola Peltz: Câu chuyện tình yêu và nỗi lo của David và Victoria
Brooklyn Beckham vừa chi mạnh tay mua biệt thự 10 triệu bảng cùng vợ Nicola Peltz ở Mỹ, nhưng Victoria và David Beckham lại lo sợ cậu cả đang dần mất tự do trong chính cuộc hôn nhân của mình.